5 thg 9, 2011

[Thơ vui] Cấm trẻ em lẫn thiếu nữ

Anh đi công tác Buôn Mê
Thuột xong một cái anh về Plây
Cu anh tuy có hơi gầy
Nhưng anh vẫn cứ ngày ngày nhớ em

***********************

Đồng Xuân nô nức tiếng đồn
Có cô bán trứng vịt lộn rất to

Rủ anh đi chợ Vân Đồn
Ăn một bát phở thịt lợn với em
----------------------

Ca dao :

Sớm mai lên núi hái chè,
Gặp thằng phải gió nó đè em ra.
Em van nó cung chẳng tha ...

Phần tiếp Cấm triệt để Trẻ em và Thiếu nữ

Nó đem nó đút cái mả cha nó vào !
Nó vào mới sướng làm sao,
Em càng dãy dụa, nó vào càng sâu.

---------------------------------
Hai câu đối chữ Hán sau đây được truyền tụng trước thời 75 trong Nam. Xin miễn dịch để khỏi mang tội khiếm nhã với phái nữ. Phúc thay cho những ai không dịch mà hiểu  .

Đào Hùng

Gái quốc sắc mao cu dũ đệ
Trai anh hùng tứ hải đại du

========

Mấy ông già VN đúng là num bờ oan nghen ! 

Già thì già tóc già tai,
Già răng già lợi (*), đồ chơi không già.

(*) nướu
-----------------------
Cũng lại mấy ông già gân VN 

Càng già càng dẻo càng dai,
Càng gãy chân chống, càng sai chân giường.
---------------------------
Đêm bảy ngày ba
Vào ra không kể
-------------------
Chưa đi chưa biết Quảng Ninh
Đi thì mới biết cửa mình mở ra
Hàng nội cứ thế tuôn ra
Bao nhiêu hàng ngoại chui qua cửa mình
-----------------
Hôm qua đi tắm Đồ Sơn
Đi thì mới thấy không hơn Đồ nhà
Đồ nhà bằng cái lá đa
Đồ Sơn bằng cái bàn là Liên Xô
------------------
Đào Tiên

Đào hùng* mà tưởng đào tiên,
Đào tiên để cúng, đào hùng để ăn.

(*) = hùng (hồng) = màu đỏ.
Ở đây lấy chữ hùng để trùng với nick của bác Đào Hùng nhà ta đấy thôi đó ạ!
--------------------
Chưa đi chưa biết Tam Đao (Đảo)
Đi thì không biết chỗ nào mà ngu (ngủ)
Một giường nó nhét hai cu (cụ)
Gối thì không có, lấy mu (mũ) gối đầu
-----------------
C..với răng
(Thơ độc vận, st)

Hẳn rẳng con tạo ý ra răng
C.. dái sao mà mọc trước răng?
Lúc nhỏ cần răng thì mọc C..
Khi già dư C.. lại không răng
Già nua hết thú còn đeo C..
Lọm khọm cần nhai lại hết răng
Ngán nỗi cho răng, buồn hết C..
Hẳn là con tạo ý ra răng.
-----------------------
 Con ơi chớ lấy pháo binh
Đêm đêm nó bắn rung rinh cửa nhà

---------------
Một trà, một rượu, một đàn bà
Ba cái lăng nhăng nó quấy ta
Chừa được cái gì, hay cái nấy
Có chăng chừa rượu với chừa trà!
(Tú Xương)

Của quý báu trời cho có ít
Quá tiêu hoang, nên hết mất rồi
Xài sang, đầy mấy cũng vơi
Dẫu rằng quế phụ có hồi được đâu!
(Tản Ðà)
-------------------
"Bắc Ninh có anh Nguyễn Trùng
Dương vật to khoẻ, cả làng thất kinh"
------------------
"Ai ơi chớ lấy pháo binh,
Ngày ngày nó dập, cửa nhà nát tan. "
----------------------
Tương truyền lúc trai trẻ, Phan Bội Châu sang làng Xuân Hồ hát ví phường vải, bị bên gái chất vấn :
"Sách rằng Nghiêu hữu cửu nam
Đan Chu là một, hỏi tám chàng tên chi ?"


Ông bị bí vì Bắc sử chỉ thấy ghi vua Nghiêu có chín con trai. Con cả tên Đan Chu còn tám người kia chưa hề được đề cập đến. Cuối cùng, ông nghĩ ra được cách đánh trống lảng thật thần tình :
"Các em là phận nữ nhi
Một Đan Chu cũng đủ, hỏi mần chi những tám người ?"




-----------------------------
Hát rằng :

Nam nhi chi chí
Không vợ thời tráng sĩ cũng nằm queo
Sợ để lâu ngày cái ấy nó teo
Phải có vợ nâng niu cho thỏa chí

------------------------
Bài này không cần cấm thiếu nữ

Đù cha đứa bảo tao già
Năm nay tám mốt vẫn là trẻ thơ
Tuổi ta còn vẫn đương tơ
Sao mà dám bảo tao giờ già nua
---------------------------
Gái Nội-Duệ Cầu Lim

Một công tử đất Hà thành đi du Xuân, sang vùng Bắc Ninh.  Khi ghé ngang qua làng Nội-Duệ Cầu Lim, đất quan họ nổi danh, bị mấy cô làm cỏ lúa trong thửa ruộng ven đường cái trêu ghẹo :
Hỡi anh đi đường cái quan
Dừng chân đứng lại em than đôi lời
Đi đâu vội mấy anh ơi ?...


Vốn biết hát ví chút ít, chàng trả lời rất khiếm nhã :
Nhà em tội lỗi vì đâu
Cả ngày em chổng phao câu lên trời.


Một cô thôn nữ liền trả miếng ngay :
Này anh ơi !
Bây giờ nông vụ chí kỳ
Em mà không chổng lấy gì anh xơi ?

-------------------
Tắm biển hồ

Cao hứng đua nhau tắm biển hồ
Đè chừng nẻo cũ tiến lần vô
Hồ xuân nép dưới hai bồng đảo
Cỏ rậm đơm quanh một nấm gò
Muốn tắm nước trong tìm thú lạ
Còn e đáy hẩm cắm sào đo
Càng sâu này đã đương thông lợi
Hụp xuống hụp lên sướng thấy mồ

(Hương Thủy)
------------------
Nằm cùng thì cho

Ông Đinh Nhật Thận (1815-1866), đậu tiến sĩ năm Minh Mạng thứ mười chín (1838), giỏi cả thơ Hán lẫn thơ Nôm.
Tương truyền, hồi trẻ có hôm ông đi dự hát ví ở nhà người ta. Lúc bước vào sân, ông bị trượt chân ngã bổ chổng.

Các cô gái cười ồ chế giễu :
"Đến đây đàn hát vui Xuân
Khấu đầu lạy tạ trước sân làm gì ?"


Ông nhanh trí đáp xỏ xiên :
Đất sao đất khéo lạ lùng ?
Bấm thì không chịu, nằm cùng thì cho."

-------------------
Hé gương

Một o hàng vải xứ Nghệ đi thuyền xuống tỉnh. Thuyền chật, người đông, khoang trong bị dăm bảy thầy đồ chiếm chỗ. O ta leo ngay lên mui thuyền ngồi. Ý chừng như ngồi trên đầu các nhà nho. Một lúc lâu, o ta muốn tụt xuống thì váy bị mắc vào một đầu sào gác dọc trên mui thuyền. Hai chân đã xuống đất mà tà váy cứ bị níu lại ở trên.

Một thầy đồ ngồi trong khoang ngâm một câu "Kiều lẩy" :
"Rõ ràng trong ngọc trắng ngà
Sẵn đây ta đúc một tòa thiên nhiên"


Cuối cùng, cô ả gỡ được váy khỏi sào, khoan thai sửa lại vành khăn trên đầu, cất giọng trong trẻo ngâm nga "lẩy" lại một câu :
"Mười lăm năm mới một lần
Hé gương cho khách hồng trần thử soi !"

-----------------------
Tương truyền cách đây mấy mươi năm, ở làng Dương Xuân Thượng, huyện Hương Thủy, tỉnh Thừa Thiên, có một hưu quan tên Tôn Thất Ng... Ông góa vợ, tuổi đã ngoài thất tuần mà vẫn còn đa tình. Con cháu ông theo phong tục của các vọng tộc thời xưa, chung tiền sắm sẵn cho ông một cái thọ đường đắt tiền. Nghĩ rằng, gân như mình, còn lâu mới vào sơ mi gỗ, ông bán quách cái quan tài đã sắm, lấy tiền cưới hầu non. Cô hầu thuộc loại nái tốt, mỗi năm cho ra một tí nhau đều đều. 
Một thi sĩ đất Thần Kinh đã có bài thơ trào lộng sau :

Ông già gân

Thấy ông râu tóc bạc như sương
Con cháu chung lo sắm thọ đường
Để nữa mai sau lìa cõi thế
Sẵn nhà ông ở chốn Tây phương.
Tưởng đâu gối mỏi với chân chồn
Ai biết rằng ông chiến vẫn dòn
Bán quách thọ đường, ông đã quyết
Sắm sanh lễ vật... cưới hầu non !
"Càng già càng dẻo càng dai"
"Đêm bảy ngày ba" chẳng kém ai
Chớ tưởng trâu tra sừng cũng thế,
Đúng ngày, vợ trẻ đẻ con trai.
Máy tốt, ông chăm sản xuất hoài !
Mới vừa năm một, lại năm đôi
Mặc cho con cháu lo nuôi dưỡng
Mặc kệ người đời tiếng mỉa mai.

Viết theo VNTP số 161
----------------
Hình như là có nhiều bài thơ viết về những ông già gân thì phải. Đây là một bài nữa:

Cô mi chớ tưởng tớ đây già
Muốn biết thực hư thử cái ta
Mười họa năm thì đâu có đã
Một tuần ba bữa kể như pha
Tuổi ngoài sáu chục chưa đeo kính
Đêm suốt năm canh chỉ sợ gà
Công Trứ ngày xưa cùng một máu
Cái trò "ứ hự" mấy khi tha
----------------
Thi sĩ trào phúng Nguyễn Bá Nhiệm, biệt hiệu là Hà Hử Nhân và Vân Am, từng đảm nhiệm mục "Thơ ngược dòng" trên báo "Công dân" phát hành trước đây tại Huế. Ông có sáng tác bài ca trù sau đây để trào lộng một ông già gân.

ÔNG GIÀ HỒI XUÂN

Mưỡu
Tuổi trời vừa mới bảy mươi
So bề sức khỏe, kém ai đâu nào ?
Vội gì tính chuyện mai sau,
Thọ đường sắm sửa, tào lao thế mà !

Nói
Ai già, ai trẻ ?
Tuổi bảy mươi chưa thể gọi rằng già.
Vẫn còn đang sống giữa cõi ta bà,
Thì cái chuyện trăng hoa còn eo ót.
Thế sự dẫu thua ông bảy mốt,
Nhân tình còn xứng gái mười lăm.
Trâu tuy già, sừng vẫn còn hăng,
Lo hậu sự trăm năm chừng sớm quá.
Thôi ! Bán quách quan tài đi cái đã,
Để sớm hôm hỉ hả với giai nhân
Sống no một lúc còn hơn.

Vân Am
----------------
Ca dao :

Của chua ai thấy chẳng thèm
Em cho chị mượn chồng em vài ngày.
- Chồng em nào phải trâu cày
Mà cho chị mượn cả ngày lẫn đêm.

------------------
  Lộn chồng

Sáng ngày đi chợ cầu đông
Xem một quả bói lộn chồng được chăng ?
Thầy bói gieo quả nói rằng :
"Lộn thì lộn được nhưng năng phải đòn"
Mồ cha đứa có sợ đòn
Miễn là lấy được chồng "giòn" thì thôi !

--------------
Ca dao :

Đi đâu mà chẳng lấy chồng
Người ta lấy hết chổng mông mà gào
Gào rằng : Đất hỡi trời ơi
Sao không thí bỏ cho tôi chút chồng
Ông trời ngoái cổ xuống trông :
Mày hay kén chọn ông không cho mày
---------------
Câu đố dân gian

Xưa kia em trắng như ngà
Bởi chưng ngủ lắm nên đà thâm đen
Lúc bẩn chàng đánh chàng đâm
Đến khi rửa sạch chàng nằm lên trên.


Đấy là cái chiếu.
-----------------
Câu đố dân gian

Lưng tròn vành vạnh đít bảnh bao
Mân mân mó mó đút ngay vào
Thủy hỏa tương giao sôi sình sịch
Âm dương nhị khí sướng làm sao !


Đấy là điếu thuốc lào và sự việc hút thuốc lào.
---------------------
Ca dao :

Sư đang tụng niệm Nam mô
Thấy cô sách giỏ mò cua bên chùa
Lòng sư luống những ngẩn ngơ
Bỏ kinh bỏ kệ tìm cô hỏi chào
Ai ngờ cô đi đường nào
Tay cầm tràng hạt ra vào băn khoăn.
------------
Ca dao :

Lẳng lơ cũng chẳng có mòn
Chính chuyên cũng chẳng sơn son để thờ.


Lẳng lơ chết cũng ra ma
Chính chuyên chết cũng khiêng ra ngoài đồng.

------------------
Ca dao :

Lẳng lơ đeo nhẫn chẳng chừa
Nhẫn thì rơi mất lẳng lơ hãy còn
Anh đánh thì em chịu đòn
Tính em huê nguyệt mười con chẳng chừa.

-------------
Ca dao :

Hỡi cô mặc yếm hoa tầm
Chồng cô đi lính cô nằm với ai ?
Cô đẻ thằng bé con giai
Chồng về chồng hỏi : « Con ai thế này ? »
- « Con tôi đi kiếm về đây
Có cho nó gọi bằng thầy thì cho !»

---------------
Ca dao :


Hỡi thằng cu nhớn ! Hỡi thằng cu bé
Cu tí, cu tị, cu tỉ, cu tì ơi !
Con lạy con ăn con ở với bà
Để mẹ đi kiếm một vài con thêm
Bố con chết đi, trong bụng mẹ vẫn còn thèm
Mẹ xem quẻ bói, vẫn còn đàn em trong bụng này.
Con ra gọi chú vào đây
Để mẹ giao giả cái cơ nghiệp này mẹ bước đi.

-----------------
Ca dao :

Thân em làm lẽ chẳng hề
Có như chính thức mà lê giữa giường
Tối tối chị giữ mất buồng
Cho em manh chiếu nằm xuông chuồng bò
Mong chồng, chồng chẳng xuống cho
Đến khi chồng xuống, gà o-o gấy dồn
Cha mẹ con gà kia sao mày vội gấy dồn
Mày làm cho tao mất vía kinh hồn về nỗi chồng con

----------------
Ca dao :

Em là con gái đồng trinh
Em đi bán rượu qua dinh ông Nghè
Ông Nghè cho lính ra ve
Trăm lạy ông Nghè em đã có con
Có con thì mặc có con
Thắt lưng cho giòn mà lấy chồng quan

----------------
Ca dao :

Đêm qua anh ngủ nhà ngoài
Để em thở ngắn than dài nhà trong
Ước gì anh được vô phòng
Loan ôm lấy phượng, phượng bồng lấy loan.

---------------
Kể truyện ông Huyện về quê
Có hai hòn dái kéo lê cùng đường
Bà Huyện tưởng hai hòn vàng
Đánh trống đánh mõ cả làng ra khiêng.

-----------------
Ca dao :

Trời nắng thì trời lại mưa
Tính tôi hoa nguyệt chẳng chừa được đâu
Tính tôi chẳng chừa được đâu
Lệ làng, làng bắt mấy trâu mặc làng.
-------------
Ca dao :

Chỉ đâu mà buộc ngang trời
Thuốc đâu mà chữa con người lẳng lơ


Văn chương chữ nghĩa bề bề
Thần l... ám ảnh cũng mê mẩn đời

---------
Già Cưới Nàng Hầu
Nguyễn Công Trứ

Trẻ tạo hóa ngẩn ngơ lắm việc,
Già Nguyệt ông cắc cớ trêu nhau.
Kià những người mái tuyết đã phau phau,
Run rẩy kẻ tơ đào còn manh mảnh.
Trong trướng gấm ngọn đèn hoa nhấp nhánh,
Nhất tọa lê hoa áp hải đường.
Từ đây là tạc đá, nghi vàng.
Bởi đâu trước lựa tơ, chắp chỉ.
Tân nhân dục vấn lang niên kỷ,
Ngũ thập niên tiền nhị thập tam.
Tình đã chung lứa cũng phải vam,
Suốt kim cổ lấy làm phận sự,
Trong trần thế duyên duyên, nợ nợ,
Duyên cũng đành mà nợ cũng đành.
Xưa nay mấy kẻ đa tình,
Lão Trần là một với mình là hai.
Càng già, càng dẻo, càng dai !

----------------
Ca dao :

Ba mươi súc miệng ăn chay
Sáng ngày mồng một dựng cây trúc dài
Lâm râm khấn vái Phật, Trời
Biết đâu có nắng mà phơi quần hồng
Ai ơi ! Hãy hoãn lấy chồng
Để cho trai gái dốc lòng đi tu
Chùa này chẳng có bụt ru ?
Mà đem chuông khánh treo chùa Hồ sen
Thấy cô yếm đỏ răng đen
Nam mô Di Phật ! nhưng quên mất chùa
Ai mua tiu cảnh thì mua
Thanh la não bạt thầy chùa bán cho
Hộ Pháp thì một quan ba
Long thần chín rưởi, Thích ca ba tiền
Còn hai Mu thiện hai bên
Ai mua bán nốt, lấy tiền nộp cheo
Lệ làng thiếu thốn bao nhiêu
Đẵn cây tre cộc cắm nêu sân chùa

--------------
Trạng Quỳnh
Thư Gửi Bà Giáo Thụ


Quỳnh có người bạn làm giáo thụ xứ Bắc Ninh. Vợ sống ở quê thuộc làng Nam Ngạn, tỉnh Thanh Hoá. Người vợ xa chồng, thỉnh thoảng ngứa nghề, tằng tịu với mấy tay chức dịch trong làng. Ðã thế, nghe ai nhắc đến phu quân, lại còn giả vờ ghen bóng ghen gió.

Ông giáo thụ ở xa, quanh năm cặm cụi dậy dỗ mấy đứa học trò nhỏ. Lương bổng của ông chẳng được bao nhiêu, bởi thế ông tiêu xài tằn tiện, chẳng dám ăn uống gì. Khổ như thế mà ba, bốn năm ông mới dám về thăm quê một lần.

Không may năm ấy thiên tai mùa màng thất bát, kiếm cái ăn đã khó thì đám học trò lấy đâu ra tiền trả tiền học. Năm ấy cũng là kỳ hẹn ông giáo về thăm nhà, ông giáo thụ không đủ lộ phí nên đành thất hứa với vợ, nằm lì ở tỉnh Bắc. Bà giáo thụ suốt ruột, phần lại mong tiền, nhờ người nhà đi tìm. Tên người nhà đi tìm đến nơi, kể ông nghe vài thứ, ông bảo nó đưa về cho bà hộ lá thư, chứ còn việc về thì không thành. Trong thư, ông than vắn, thở dài, hẹn với vợ sang năm thì may ra có thể về được.

Tên người nhà mang thư trở về. Trên đường đi, tình cờ lại cùng đường với Quỳnh. Hai người trò chuyện vui vẻ nhân đấy hắn khoe lá thư nọ với Quỳnh. Xem thư, Quỳnh biết việc thầy giáo thụ, ngẫm thấy tình cảnh thật vừa đáng thương, vừa đáng trách. Quỳnh lựa lúc đánh tráo lá thư, thay vào đó một bài thơ do mình đặt ra.

Thơ rằng:

Này lời giáo thụ gởi về quê
Nhắn nhủ bà bay chớ nghứa nghề
Cõi Bắc anh mang thằng củ lẳng
Miền Nam em giữ cái trai he
Hãy còn vương vít như hang thỏ
Hay đã tò ho quá lỗ trê
Dù có thế nào đành chịu vậy
Hai ba năm nữa đợi anh về.

---------------
Anh ĐH mến,

Em nghe theo anh post bài thơ của vua Tự Đức theo trí nhớ. Câu số 2 và 8 không chắc chắc lắm, nhưng câu số 7 là em bảo đảm đúng nguyên văn:

Nửa đêm giờ Tý trống canh ba
Vác súng lên thành tháo lũy ra
Một tướng xông vào nơi quan ải
Hai quân lăn lóc bãi sơn hà
Quân ta hỗn chiến cùng quân nó
Nước nó giao hòa với nước ta
Đánh giặc xong rồi lau khí giái
Thu binh dàn xếp đợi can qua


Người ta thường nói là "ba quân" nhưng vua TD lại ghi là "hai quân", chắc có lẽ là đạo trung quân đang xông trận chỉ còn tả quân và hữu quân lăn lóc bên ngoài mà thôi

Nhân đọc bài thơ này T xin phép ngoài lề một chút. Vua TD làm thơ mang hào khí như vậy nhưng ông lại không có con nối dõi. Đến nỗi khi ông băng hà triều cương hỗn loạn, hai người con nuôi của ông phải chết thảm trong đó có một người làm vua chỉ được ba ngày. Không có con nối dõi cho nên ông cảm thấy có lỗi với trời đất và tiên đế, khi xây lăng cho mình ông đặt tên là "Khiêm lăng" để tạ tội với trời đất. Không ngờ người giỏi chữ nghĩa như ông lại bị dân chúng dùng chữ nghĩa để trách móc. Họ nói là:

    Khiêm lăng là Khiêm lăng nào
Thành xây xương lính, hào đào máu dân


Vậy những ai cho rằng phong tục và văn hóa VN không cho phép chỉ trích những nhân vật lãnh đạo như những nước Tây phương thì cần phải xem lại. Nếu nói rằng luật pháp ngăn cấm thì bạn sẽ đúng hơn.
-------------
Cái này không phải là "bảng cấm" đâu. Đây là tuyệt chiêu của anh H để hấp dẫn chị em phụ nữ mà thôi . Lt cứ tự nhiên đi nhé!

Thanh Đa chào đón bạn

    Khi về thăm lại quê nhà
Bạn ơi hãy ghé Thanh Đa một lần
    Cam đoan thoải mái tinh thần
Đến rồi bạn sẽ tần ngần ngẩn ngơ
    Kim Liên đây chốn hẹn hò
Nếu mà bạn thích tha hồ đóng phim
    Còn như bạn muốn lênh đênh
Bồng bềnh trôi, lướt ven miền lạch lau
    Thì mời bạn hãy vào sâu
Trong miền bán đảo đượm màu mát tươi
    Ở đây quang cảnh tuyệt vời
Khu 2, khu 1; mỗi nơi mỗi tình
    Chơi cho thỏa chí bình sinh
Đêm mà chưa đủ, thì ngày lên ta lại vào
------------------------------

Tự tình ca
Hồ Xuân Hương

Khi canh cửa, lúc ngồi thư thả
Ngẫm sự đời buồn bã gớm ghê
Âm dương lấy đó mà suy
Côn trùng còn thế, huống chi là người
Nghĩ chán thay những lời đặt để
Đặt nên lời nói kể những câu
Nguồn đào khe đỏ có đâu
Khóa bưng lấp cửa công hầu bấy nay
Khi thong thả mặt mày ngắm lại
Lúc buồn tình tay gãi đã quen
Rành rành múi mít hai bên
Lùm lùm trai úp, là miền hạ thôn
Cỏ rêu mọc xanh rờn cửa tía
Lá cờ bay đỏ khé song đào
Môi dầy, miệng rộng, trán cao
Đúng trong tướng pháp : anh hào nghi dung
Ấy rõ thật lá vông dầy đấy
Bằng lương nhân trông thấy cũng ghê
Há như lá trúc lá tre
Mà cười, mà ngắm, mà kề, mà hôn
Của trời cho xinh dòn là thế
Người sao còn bẻ họe rằng không
Nín thì tức, nói thẹn thùng
Phải đồ bán chợ mà hòng phô trương
Mà giá thử như phường tơ kén
Vén màn quay bày biện đồ ra
Để cho những khách gần xa
Thử xem cho biết rằng là có không
Nhưng mà thuộc vào dòng quý tướng
Bộ râu xồm quai nón phất phơ
Màn mùng phủ sớm che trưa
Tuyết sương chẳng nhuốm, nắng mưa chưa đành
Hoặc có lúc hớ hênh hôm sớm
Chỉ những người nhìn trộm mới hay
Ví bằng đem để sánh bày
Thất kinh vía quỷ, xa bay hồn phàm
Nay nhân buổi an nhàn thư thái
Chép vài hàng gắm gửi nước non
Cậy ai nhắn nhủ ôn tồn
Hãy tin rằng có, chớ ồn rằng không
Đời đã thiếu anh hùng cát sĩ
Cửa phòng the dễ hé cho ai
Tự tình ta viết ta chơi
Không không có có, miệng đời xá chi…

--------------
Và một thể viết theo lối trào ma, chửi phũ phàng nhưng đọc qua người ta cũng thấy cả một truyện cười rút ngắn dưới hình thức vẽ như bài vè dán ở cổng làng nọ thuật chuyện ông nhiêu ve thợ cấy :


VÈ ÔNG VE THỢ CẤY

Làng ta có sự nực cười,
Có ông nhiêu Bút là người rượu say.
Mỗi ngày một hũ như bay,
Rượu say ông mới bày bây giở trò !
Bà nhiêu sao chẳng biết lo,
Mượn lũ thợ cấy ông mò một cô.
Nhưng mà hư hỏng cơ đồ,
Bà nhiêu bắt được bèn vồ cả hai.


(Trích trong Cười Đông Tây Kim Cổ của Vũ Bằng)

------------------
Nhiêu Tâm là một nhà thơ trào phúng miền Nam, cùng thời với ông Học Lạc, tên là Đỗ Thành Tâm, biệt hiệu là Minh Giám.
Một hôm, ông đang ngồi nói chuyện với một người bạn ở trong nhà, bỗng nghe tiếng người  con trai ông chọc ghẹo cô hàng bán cau ở ngoài ngõ. Ông bạn thấy thế bảo ông hãy làm một bài thơ tức cảnh, ông ứng khẩu đọc ngay :


Cô hàng bán cau

Hỏi con ai bán tiếng nghe rao,
Tốt vóc mà trong biết thế nào ?
Giấu để trong buồng e đóng đục,
Phanh ra trước mặt thấy ngon dao.
Giốc mua nên phải coi từ vú,
Có bán thì cho thử chút nào.
Chuốt ngót của mình ai dám chắc,
Biết lòng, biết mặt, xỉa tiền trao.


(Trích trong Cười Đông Tây Kim Cổ của Vũ Bằng)

---------------
Nhà ông bá hộ Non có rước một ông thầy đồ về dạy học chữ Nho. Ông này ở xa đến tưởng mình là người văn chương nhất ở trong vùng, nên làm mặt kiêu ngạo. Muốn xỏ thầy đồ chơi, một hôm ông Nhiêu Tâm khăn áo chỉnh tề đến ra mắt thầy đồ.

Ông này tưởng ông Tâm là một người xoàng xỉnh, nên dương dương tự đắc cho mình ở vào một địa vị tiên sinh.

Nhân nói về thơ, ông Tâm mới xin thầy một bài thơ để tập làm. Với tính kiêu ngạo, thầy chỉ vào một cục phân. Ông Tâm liền ứng khẩu đọc ngay : 


Cục phân

Bao tử là cha mẹ ruột dồi
Để không nên chỗ để mầy trôi
Chặt chân không nỡ, thây nhằm đạp
Bịt mũi mà qua đã gớm rồi
Chằng chó bắt mèo, ngồi ngửa mặt
Có tong cùng chốt rước trăm mồi
Lẫn thay cho lão ngồi câu quẹt
Chấp chứa làm chi những giòng hôi !


Nghe thơ xong, ông đồ đỏ mặt vì đã hiểu rằng ông Nhiêu Tâm cho mình là cục cứt. Ở hai câu viết, ông Tâm lại còn trách ông bá hộ Non sao lại rước cái hạng người như thế về. Biết kẻ đối thoại với mình không phải là tay vừa, thầy đồ đứng dậy xin lỗi ông Tâm ở chỗ đã lấy đề « cục phân » mà ra cho ông.

(Trích trong Cười Đông Tây Kim Cổ của Vũ Bằng)

----------------
Ca dao

Cây mù u lá mù u
Vợ chồng cắng đắng, con cu làm hòa
(miền Tây)

Chèo ghe đi bẻ búp bần
Chèo lại cho gần bóp vú chị xui
(Gò Công)

Chóp Chài đội mũ thì mưa
Chơi em cho mấy mới vừa lòng em ?
(Phú Yên)

----------------------------
Ca dao

Nam vô tửu như kỳ vô phong
Nữ vô phòng kỳ vô phong cũng phất

Tóc mai sợi vắn sợi dài
Lấy nhau cũng chỉ vì vài sợi quăn

Trách người quân tử vô danh
Chơi hoa xong lại... hái cành kế bên

-------------------------
QUA CHỖ LỘI LÀNG NGANG
Đầu làng Ngang có một chỗ lội,
Có đền ông Cuội cao vòi vọi.
Đàn bà đến đấy vén quần lên,
Chỗ thì đến háng, chỗ đến gối.
Ông Cuội ngồi trên mĩm mép cười,
- Cái gì trăng trắng như con cóc,
Đàn bà khép nép đứng liền thưa :
- Con chót hớ hênh, ông xá tội.
- Không, không, con có tội chi mà.
Lại đây ông cho giống ông Cuội.
***
Từ đấy làng Ngang đẻ ra người,
Đẻ rặt những thằng hay nói dối.

(Yên Đổ)

-------------
SƯ ĐI HÁT Ả ĐÀO
Có hai «sư câu» chùa Bà,
Ăn no rửng mỡ la cà rong chơi.
Tịnh chay mãi cũng chán đời,
Nên sư phá giới nếm mùi phong lưu.
Lần mò đến xóm hồng lâu,
Ở Ngã Tư Sở cô đầu tìm chơi.
Kinh ân ái, Phật mày ngài,
Sư đang tụng niệm lả lơi với tình.
Ngón chầu tóm chát đang xinh,
Bỗng thầy Chánh Tổng thình lình tạt qua.
Nhác trông bóng sãi kề hoa,
Bạch sư hổ lửa « đâu mà đến đây ? »
Sư rằng : « Chơi gió chơi mây,
Nhỡ đường vào tạm chốn này trú chân,
Rượu chay nhấp chén tẩy trần,
Hát chay di dưỡng tinh thần miên man. »

(Tú Mỡ)

------------------
SƯ CÔ Ở CỮ
Chùa Yên Lạc, phủ Khoái Châu,
(Tên sao khéo đặt nên câu hữu tình !)
Có bà sư trẻ xinh xinh,
Tuổi chừng ba chục xuân xanh đang vừa.
Vẻ người bầu bĩnh dễ ưa,
Nỏn nà tay ngọc, mởn mơ má hồng.
Tuy duyên lộ vẻ mặn nồng,
Sư bà vẫn muốn hết lòng chân tu.
Nhưng rồi một sáng mùa thu,
Người ta thấy vị ni cô sượng sùng.
Bụng đeo cái trống cà rùng,
Đến nhà thương để tìm phòng khai hoa.
Các ngài Bồ Tát, Thích Ca,
Độ từ phù hộ sư bà trẻ son.
Đẻ ra một cậu sư con,
A Di Đà Phật ! Mẹ tròn con vuông.
Đẻ xong từ giã nhà thương,
Gởi con nhà nước lên đường lại tu.
Dốc lòng tu … hú, tu … mu,
Tại miền khoái lạc, cảnh chùa yên vui.
Phật thương rồi cứ quen mùi,
Sẽ năm một, ba năm đôi xòn xòn.
Sinh năm đẻ bảy sư con,
Càng ngày quả phúc càng tròn hơn xưa.
Ngẫm ngày mùng tám tháng tư,
Bụt còn đẻ, nữa là sư ? Ngượng gì !

(Tú Mỡ)

------------------
Ca dao

Bây giờ mận mới hỏi đào
Vườn hồng đã có ai vào hay chưa?
Mận hỏi thì đào xin thưa
Hôm nay tới … nên chưa được vào!

Ðàn ông miệng rộng thì sang
Ðàn bà ... rộng chồng than tối ngày

Thân em như giếng giữa đàng
Người khôn rửa …, người phàm rửa chân

----------------
Cái giường mà biết nói năng
Thì ông hàng xóm hàm răng chẳng còn

Dù ai đạp ngả đạp nghiêng
Giường đây vẫn vững như kiềng bốn chân

Cá không ăn muối cá ươn
Chồng mà cãi vợ, lên giường hối ngay!

Trúc xinh trúc mọc bờ ao
Em xinh... không mặc tí nào càng xinh!

---------------
Anh đi công tác Pờ lay
Ku dài dằng dặt biết ngày nào ra...
-----------------
Bướm vườn đụng tới thì bay...
Bướm nhà đụng tới lăn quay ra giường...
-------------
Sớm mai lên núi hái chè,
Gặp thằng phải gió nó đè em ra.
Em van nó cung chẳng tha ...

Nó đem nó đút cái mả cha nó vào !
Nó vào mới sướng làm sao,
Em càng dãy dụa, nó vào càng sâu.

  Hôm sau lên núi hái chè
  Gặp thằng phải gió em đè nó ra
  Nó van em cũng chẵng tha
  Em đè em nhét cái mả cha nó vào.
-------------------------
Câu đố sau đây cũng thuộc loại cấm. Có một mợ nọ nhờ chồng đi mua dụng cụ xài trong nhà bếp , mợ nói thế này :" Anh ra siêu thị mua dùm em một cái "x...."  nhớ kỹ là , chẳng thà nó nhỏ mà dài , còn hơn nó lớn nửa ngoài nửa trong ,  chẳng thà nó nhỏ mà thông , còn hơn nó lớn nửa trong nửa ngoài ". Mợ muốn mua cái gì vậy ha ??
-------------------------
Ruộng Cần Phải Cày

Có một ông chồng kia cưới vợ mới được có vài tháng đã phải lên đường đi công tác xa sáu tháng mới về.

Được 5 tháng, bà vợ ở nhà đã lâu không gần chồng nên đâu chịu nổi... bèn gởi cho ông chồng lá thư với nội dung như sau:

Đám ruộng hai bờ ở đầu mông
Lâu ngày không cấy vẫn để không
Nước non vẫn đủ, cỏ mọc tốt
Nhờ người cày hộ có được không?

Ông chồng đọc xong hiểu ý, vừa tức vừa sợ nên vội vàng viết thư trả lời liền:

Đám ruộng hai bờ là của ông
Cho dù không cấy vẫn để không
Mùa này không cấy chờ mùa khác
Nhờ người cày hộ chết với ông.

Thơ vợ gởi tiếp:

Ruộng để lâu ngày cứ bỏ không
Hạ đi thu đến sắp lập đông
Cỏ xanh cũng lạnh dần héo úa
Thợ cày đầy rẫy chẳng tính công.

Thư người chồng gửi:

Biết là ruộng lâu ngày trống không
Cỏ dại um tùm mọc mênh mông
Nhưng mà tụi nó cày tệ lắm
Kỹ thuật thua Ông, có biết không ?

Bà:

Về mặt kỹ thuật tôi thích ông
Nhưng mà thể lực ráng nghe không?
Ông cày gì để mau mệt quá!
Nhiều kiểu, nhiều pha tôi thỏa lòng.

Chồng:

Uh...mặt kỹ thuật đã làu thông
Riêng phần thể lực vẫn không xong
Thôi thì đành phải qua Hàn Quốc
Mua sâm bổ lực có được không?

Gởi rồi nhưng ông chồng vẩn thấy không ổn nên gởi tiếp

Tui đi Hàn Quốc bà ở không
Một tháng sẽ về bà khỏi mong
Nhưng đừng léng phéng cày với cấy
Tui mà biết được chết nghe không

Tui về khi ấy sẽ hóa Long
Làm tròn bổn phận của người chồng
Ngày cày đêm cấy không ngưng nghỉ
Cho bà thỏa sức thỏa ước mong

Bà vợ nói với anh chồng:

Ruộng ông không cấy cứ để không
Bày đặt đi Hàn với hóa Long
Ruộng đang hết nước làm sao cấy
Bấy giờ còn nước cấy cho xong.

Anh chồng cũng không chịu, gởi lại cho bà vợ:

Cái gì của ông là của ông
Ruộng ông khô nước thì mặc ông
Mùa này không cấy thì mùa khác
Cày cấy lung tung chết với ông.

Bà vợ:

Ruộng vẫn nơi này quá mênh mông
Sao chẳng gieo đi kiếm vài đồng
Ông dzìa vẫn đó chi mà ngại
Mùa ông thu hoạch khỏi tốn công.

Chồng:

Này này ông nói có nghe không
Ruộng ông ông kệ cứ chơi ngông
Khi nào ông rảnh ông gieo giống,
Còn không, kẻ khác cấm cho trồng.

Bà vợ chịu hông nổi... gửi tiếp:

Ông à .. cỏ dại lên quá mông
Dân cày quê mình cứ ở không
Thôi tui làm phước cho họ cấy
Ông về thu hoạch .. thế là xong.

Ông chồng càng tức giận hơn:

Cỏ dại có mọc lên quá mông
Thì bà vẫn cứ phải để không
Ông mà biết được bà cho cấy
Ông về nhổ sạch thế là ... xong.

Bà gửi

Ruộng giờ lúa đã cao tới mông
Nhưng mà thủy lợi vẫn chưa thông
Quê mình giờ nhiều người nhàn rỗi
Kêu họ thông giùm có được không?

Chồng đáp:

Chưa thông thì cứ để cho ông
Ngày đêm ông vẫn đang luyện công
Thủy lợi muốn thông là chuyện nhỏ
Ông về ngày thông ... đêm cũng thông!!!

Ông thòng thêm 1 câu:

Ông về mà ruộng đã được thông
Thì bà chỉ có chết dzí ông
Không thèm cày cấy mà chỉ giữ
Để xem thằng nào dám cấy không?

Bà vợ nghe ông chồng nói thế mừng quá tiếp lời như sau:

Ừa, nghe ông nói tui quá mong
Chờ ngày ông về đục cho thông
Ruộng tui mở sẵn chờ ông cấy
Ông muốn lúc nào là tùy ông...
------------------------
3t có một thắc mắc về thơ, đang định tìm chỗ đăng thì gặp được cái thread này. Nếu không đúng chỗ xin các bạn bỏ qua cho.

Số là trước đây 3t có biết một người học ở VN, mượn sách giáo khoa của nhà trường. Vì là sách cũ cho nên có những chỗ không được rõ ràng. Đây là 2 câu trong một bài thơ mà chỗ 3t để dấu "_" là chỗ không đọc được:

_ồn tôi là một vườn hoa lá
Rất đậm hương và rộn tiếng chim

Xin các bạn đã học qua giúp đỡ điền vào chỗ trống chữ gì mang ý nghĩa như tác giả mô tả: là vườn hoa lá, đậm hương (hấp dẫn thiệt  ), và... rộn tiếng chim
------------------------
Theo kiểu lính đánh bộ lãng mạn thì:

"Đồn tôi là 1 vườn hoa lá "

====== OK, tôi xin góp 1 bài của các anh 3 Tàu nhân dân tự vệ Cholon

Anh Tàu-A chuyên gia " Ai có rằng vdzàng bạc bể bán hong?"... đi ngàng qua Bình thới thì có anh Tàu-B là nhân dân tự vệ chận lại hỏi:

"Hày lớ, cái Lị kia lại đây, cho xem giái tò coi?"

Tàu-A: Giái hỏng có, có c*c mà thôi
Tàu-B: c*c cũng lược lớ, c*c lâu cho xem li mà, muốn dzô tù hả?

Tàu-A: c*c có 2 cái, muốn c*c xanh hay c*c lỏ
Tàu-B: Chời lất ơi, Lị làm gì mà có 2 c*c, thôi cho xem c*c lỏ li mờ

Tàu-A: (Thọc tay vô túi quần và lôi ra 1 tấm thẻ căn cước mầu đỏ)
            Đây lè, c*c lỏ lè
Tàu-B: (Cầm tấm thẻ xem)  Hày, cái c*c lỏ lày chắc là giả mạo dzồi lớ, đi dzô lồn  cho      xếp khám xéc coi lớ

Tàu-A: Chời ơi Lị ơi, c*c lỏ của Ngộ là c*c thiệc ló mà, cho Lị đi làm ăn chơ.li mà,....

Anh Tàu-B dẫn anh Tàu-A vào đồn rồi thấy đông người quá bèn dẫn lên lầu thưa người hơn, sau khi xếp xem xét tấm thẻ thì passed, cho anh Tàu-A đi ra.

Tàu-A: Ló thấy chưa, Ngộ lói Lị mà, c*c lỏ thiệc mà... dzậy mà còn dzẫng Lị chui dzô lồn xem xéc làm chi, hôm lay bộ là ngày lễ cô hồn gì mà lồn chên hong có lông nhiều bằng lồn dzưới, thôi xing chào Lị, Ngộ li làm ăn nuôi 3 bà dzợ muốn tắc thở, lồn dưới lông quá chời là lông...

" Ai có dzăng vàng, bạc bể muống bán hooooooong... "...

(Trích từ Cholon Weekly Magazine)
----------------------------------
Trai thè môi
Thầy đồ là người tài bộ,
Quảy cầm thư đi giáo thụ phủ Vĩnh Tường.
Trước nha môn thiết một học đường,
Dạy dăm đứa, chi, hồ, giả, dã.
Nhân lúc đồ ngồi nhàn hạ,
Ra hồ sen xem ả hái hoa.
Ả hớ hênh, ả để đồ ra,
Đồ trông thấy, đồ ngâm nga tức khắc :
(*) Phong tiền lạn mạn hoa sinh sắc,
Thủy diện vi mang bạng thổ thần.
Đồ ngâm rồi, đồ đứng tần ngần,
Đồ nọ tưởng đồ kia thêm thắc mắc.
Suốt năm canh, đồ nằm không chợp mắt,
Những mơ màng đồ nọ tưởng đồ kia.
Đồ đâu gặp gỡ làm chi !

Khuyết danh

(*) Trước làn gió mát lành, hoa (sen) thêm phần tươi đẹp
Trên mặt nước mơ màng, con trai (ngao) thè cái môi ra

(theo Huyền Viêm, KTNN số 519)
-----------
Thằng Bờm có cái quạt mo
Còn em có cái trời cho thơm lừng
Na thân xuống biển lên rừng
Cái thơm lừng vẫn tưng bừng nở bông
Em đừng thơm nữa được không
Kẻo tôi chết sững hai tròng con ngươi!
Thằng Bờm đổi quạt lấy xôi
Còn tôi đổi cả cuộc đời lấy em
Hai thằng đều ngốc hết trơn
Ðua nhau dính chấu một đường tuyệt chiêu ?

--------------------------------
Hồng diện đa dâm thủy
Trường mi hạ tố mao
Tiểu eo âm hộ đại
Trường túc bất chi lao

Cái hình ảnh "cửa nhà" trong  2 câu thơ "bụng bự" của anh langthang19 làm 3t chợt nhớ tới "cửa l.." trong 1 bài thơ dịch từ 4 câu trên. (3t quên mất tiêu nhà thơ nào rồi)

Những cô má đỏ hồng hồng
Nước l.. tát bảy gàu sòng chưa vơi
Những cô mày rậm mi dài
Lông l.. đốt phải một vài thúng tro
Những cô eo thắt tò vò
Cửa l.. rộng phải gọi đò sang ngang
Những cô cẳng sếu chân giang
Nứng l.. chấp cả một làng trai tơ

Hỡi những cô ở xứ Thanh Đa, bực lòng xin chớ chưởi cha thằng này mà tội nghiệp. Bài thơ này tuy nghe tục nhưng nhà thơ viết về cái lờ với những hình ảnh rất là dân dã: gàu sòng, thúng tro, con đò, thôn làng. Cái lờ cũng là một vật để bẫy con cờ (c_) đó các bạn .
----------------------
Ban trưa nắng cực wa đèo đói
Ủ động mây mù đá phải leo....
Một ông đẽo đá trên kia
Hai ông đẽo đá dưới này xong chưa?
---------------
Hôm nay mồng 8 tháng 3
Chị em hừng hực đi ra đi vào
Anh em trong bếp phều phào
Bây giờ em muốn anh vào hay ra
Chị em tủm tỉm xuýt xoa
Em thì chẳng thích anh ra tí nào
Anh em khí thế dâng trào
Vứt ngay chén đĩa ào ào xông vô
Mây vờn, chớp giật, hô hô
Giường nghiêng chỏng ngã anh mô cũng đừ
Bỗng nhiên trời đất tối mừ
Anh em ai cũng ngất ngư phờ phà
Chị em tức tối kêu la
Trời ơi biết thế cưới ba thằng chồng.. 
---------------
Anh em xung quá cho nên chị em đòi cưới ba chồng? Cô con dâu nào gan cùng mình vậy trời

Qua rồi ngày 8 tháng 3
Chị em vẫn cứ đòi ra đòi vào
Để cho đáng mặt anh hào
Lại gồng mình, lại...anh vào em ra
----------------















http://www.thanhda.com/community/index.php?board=13;action=display;threadid=5794;start=15

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét